Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

TRỞ VỀ CÁT BỤI

                           




     Bao nhiêu năm đời mình như một cuộc hành trình, cuộc hành trình đi qua những chặng đường đẹp nhất, những chặng đường có tình yêu và nước mắt, có hội ngộ và chia ly tha thiết tuổi buồn. Ta mang chiếc giày đinh bước trên cỏ mềm, vết chân để lại những điều xoáy sâu tơi tả nhớ. Mùa yêu đi qua, mùa nhớ đi qua. Mùa buồn vương trên từng ngón tay người ở lại.
     Ta vẫn coi đời như cuộc viễn du, ta gửi tình theo những cơn sóng ngoài khơi xa tít tắp. Ta gửi sầu vào trong đôi mắt, tình hoài hương chất chứa tình đời. Ta không bạc tình mà tình tự phai theo thời gian, lá xanh, lá vàng rồi lá rụng. Ngoài khơi xa chỉ còn ngọn hải đăng thao thức, đàn hải âu sải cánh rã rời. 

     
     Ta vẫn coi đời như cuộc viễn du, mà đôi khi bàn chân rệu rã, ta mỏi cổ, ta mỏi tim, ta mỏi óc. Ta mỏi bàn chân, ta mỏi cuộc hành trình. Ta muốn quay đầu chạy về phía em, muốn chạm bàn tay vào con tim nóng bỏng. Ta muốn ngừng lại vòng bánh xe đăng lên đều trên con dốc đứng, ta muốn leo trở lại bên kia ký ức, mở cánh cửa ngày xưa tìm lại bóng trăng vàng.
     Đời là cuộc viễn du , đời là những con đường. Đời là những trang dài hoang hoải. Ta leo bộ lên ngọn đồi cao hò hét cho thỏa thích. Ta trút hết vào không gian uẩn ức, muộn phiền. 
     Chờ đợi gì mà lưu luyến người thương?  Cuộc viễn du đi qua những khổ đau và nước mắt, đi qua những đêm đen để tới được mặt trời.Ta chỉ biết mỉm cười thôi rồi ta lại đi qua em, ta tiếp tục cuộc viễn du như là định mệnh.
     Ta vẫn coi đời như cuộc viễn du, như men rượu say rồi lại tỉnh. Hành trình ta đi tìm những điều đã mất, một khoảng trời trong suốt pha lê. Ta đi tìm cổ tích, ta đi tìm đê mê. Ta tìm lại những hoang say trong con tim tội tình chua xót. Ta trút bỏ chiếc áo bụi bặm để trở về thuần khiết, giọt nước chảy trên hoa, lá mòn trên đá. Tình xa xôi tình ngỡ nhạt nhòa. 
            Đi hết cuộc hành trình người có đợi ta?


           

0 nhận xét:

Đăng nhận xét