Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Riêng Một Góc Trời




      Ngô Thụy Miên với tên thật là Ngô Quang Bình sinh ngày 26 tháng 09 năm 1948 tại Hải Phòng. Ông là một nhạc sĩ lớn của Việt Nam với những bài hát nổi tiếng như Áo lụa Hà Đông, Niệm khúc cuối, Riêng một góc trời…

      Ông người có khả năng sáng tạo và linh hoạt trong cuộc sống. Vì với những sáng tác nổi tiếng của mình, ông được xem là một trong những tên tuổi đi tiên phong trong dòng nhạc trữ tình ở Việt Nam.Tác phẩm đầu tiên của ông ( Chiều nay không có em ) đến với công chúng năm 1965.




      Một số tác phẩm của ông được phổ từ thơ của Nguyên Sa như ( Paris có gì lạ không em, Tuổi 13... ) Năm 1974, Ngô Thụy Miên thực hiện album Tình Ca Ngô Thụy Miên gồm 17 tình khúc tiêu biểu của ông. Album đã được đông đảo mọi người yêu mến và cho đến tận bây giờ, những tình khúc Ngô Thụy Miên vẫn không bao giờ nhạt nhòa trong tâm hồn người yêu nhạc Việt Nam. 
      Nghe nhạc Ngô Thụy Miên người ta có cảm giác ông là một người khá mơ mộng và lãng mạn.Nhưng thực ra, so với các nghệ sĩ khác thì Ngô Thụy Miên có một đời sống ổn định cả về vật chất lẫn tinh thần. Ông cũng không lẫn lộn giữa cuộc đời thật với những sáng tác của mình, mặc dù những sáng tác của ông rất thi vị và lãng mạn. Trong quá trình học đại học, ông đã nhiều lần trình diễn và phổ biến những sáng tác của mình tại các hội quán văn nghệ, các trung tâm văn hóa và giảng đường đại học.







      Năm 1997, tác phẩm " Riêng Một Góc Trời " được trình bày qua giọng ca của nam ca sĩ Tuấn Ngọc của ông đã để lại nhiều cảm xúc trong lòng người hâm mộ, đánh dấu sự trở lại của Ngô Thụy Miên, một nhạc sĩ mà khi nhắc đến tên ông thì ai cũng nhớ đến những giai điệu mượt mà “Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời…”


Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa 
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ 
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi




      Mở đầu ca khúc dường như chúng ta nghe giọng người con trai trong quán trầm buồn,thổn thúc và ngân dài như từng hơi gió hắt hiu bên ngoài hiên vắng thoảng tới. Khẽ run mình… Không hiểu vì lạnh, hay vì những câu hát ấy chạm miền ký ức tưởng đã ngủ vùi trong tim, giờ khẽ nương theo giai điệu ngân ngấn những tiếc nuối, nhớ thương ấy tìm về nhắc nhớ… Chỉ là bốn câu hát ngắn thôi, sao sự chia ly lại nhiều đến thế? Tình yêu mỏng manh như “nắng”, như “gió”, như “lá úa”, cứ rớt rơi theo những bước chân xa rời, bỏ lại một người bên trời dõi mây trôi đếm mưa rơi tràn lòng hiu hắt…để rồi cuối cùng  
" Tôi vẫn chơi vơi riêng một góc trời  " 




0 nhận xét:

Đăng nhận xét